Sever 1 Sever 2
279

Chén gái nhà lành

Thịnh Hạ bèn mở cửa sổ xe xuống, bàn tay để ra bên ngoài cửa, cảm nhận không khí trong lành nơi đây.Trên đầu cô đội chiếc mũ che nắng, mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, cực kỳ giống thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ.Đến nơi, Lạc Hàn Đông thấy cô giống như chú chim nhỏ vui sướng nhảy nhót bay về phía tổ ấm của mình.Ông nội Bà nội Cháu về rồi Thịnh Hạ lao vào một gian phòng cũ hô lên.Hai người già mặc bộ quần áo giản dị bước ra, trên mặt không giấu nổi nét kinh ngạc vui mừng: Ai da sao không gọi điện thoại báo trước, Được nghỉ phép à, Gầy rồi gầy rồiThịnh Hạ bổ nhào đến, ôm ông bà nội một cái, cuối cùng mới cười nói: Cháu được nghỉ lâu rồi nên mới muốn tạo niềm vui bất ngờ cho hai người đấy. Anh nâng bộ ngực lớn của cô lên, hai bầu ngực trông y hệt chiếc bánh bao vậy, đầu ti còn là màu hồng hồng nữa.Anh chưa sờ thứ này bao giờ cả. Hai người tìm một quán ăn đơn giản gần cổng trường.Thật ra anh vô cùng kén ăn, Thịnh Hạ vốn không muốn quan tâm nhiều đến anh, nhưng người đàn ông này quá bắt mắt, anh đi lấy khăn giấy cũng có rất nhiều cô gái nhìn theo.Thịnh Hạ thực sự hy vọng anh có thể nhìn trúng được cô gái nào ở đây rồi giải thoát cho cô.Lúc sắp rời đi, người đàn ông cúi đầu muốn hôn cô, lo lắng anh sẽ lại ‘hưng phấn’ nên Thịnh Hạ vội vàng nhón chân hôn lên mặt anh: Anh Đông, tạm biệt.Hôn xong cô xoay người chạy về phía ký túc xá.Các bạn học khác nhìn thấy, chỉ nghĩ là cô gái vừa hôn một người đẹp trai như vậy nên cảm thấy ngại ngùng mà chạy mất.Nhưng không ai biết, trong lòng Thịnh Hạ đang thấp thỏm không yên, lúc lên lầu còn lén lút nhìn xuống.Lạc Hàn Đông vẫn đứng đó, anh nhìn thấy khuôn mặt Thịnh Hạ đang lén nhìn xuống đây bèn cong môi cười một cái.Anh không phải là người thích cười, nhưng mỗi lần cười lên đều hết sức mê người.Thịnh Hạ rụt đầu lại, tiếp tục leo cầu thang, đi vào phòng cô mới tựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm.Tiết Phương Phương vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Thịnh Hạ đã về, cô ấy xoay người, không nhịn được nói với cô: Anh Đông vừa cười kìa, cậu có thấy không, Oa, khi cười lên càng đẹp trai hơnThật sao, Thịnh Hạ cười hỏi cho có lệ.Những người bạn cùng phòng khác có hơi xấu xa hỏi: Thịnh Hạ Có phải là hai người ra ngoài thuê phòng đúng không,Loại chuyện này dễ khiến người ta xấu hổ.Thịnh Hạ vốn là một cô gái ngoan ngoãn. Đời trước Từ Nhuyễn nghĩ rằng chỉ là hiểu lầm, tưởng rằng cô gái kia không có gì, chỉ là một người bình thường, kết quả bây giờ nhìn thấy cô ấy ngược lại cảm thấy tự ti, đây có phải hiểu lầm hay không đến cuối còn chưa biết rõ đâuNgộ nhỡ hai người bọn họ ở trong quân ngũ lâu ngày nảy sinh tình cảm thì làm sao bây giờ Hơn nữa cô gái này còn xinh đẹp như vậy, đừng nói là đàn ông, cô là phụ nữ còn thấy rằng ở cô ấy có khí chất thật tốt, lớn lên xinh đẹp còn là con gái của thủ trưởng, nếu ở bên nhau Tương lai sự nghiệp cũng có thể trợ giúp nhaCô nghĩ đến trong lòng không tự giác mà chua lên, nhìn thoáng qua hai người bọn họ, cô xác định Lục Hoài Ân thích Quý Trình, phụ nữ hiểu rõ phụ nữ, thấy rõ ràng, người phụ nữ này trong mắt chứa đựng địch ý rất sâu với cô.Cơm nước xong xuôi Từ Nhuyễn và Quý Trình trở về tắm rửa, bên ngoài là đại viện, một đám phụ nữ ở bên kia giặt quần áo, cho nên Từ Nhuyễn mang quần áo vị kia nhà cô đi giặt, hiển nhiên đi đến một bên đại viện giặt quần áo.Bên ngoài sân có một vài nhóm tẩu tử vừa giặt quần áo vừa nói chuyện.Cô đi đến chào hỏi các cô ấy: Chào các vị tẩu tử.Nói như thế nào thì đây cũng là đại viện, cho nên cũng không nói gì, cứ tự nhiên mà đi đến ngồi cùng các cô ấy giặt giũ, cô múc nước ở giếng, lúc này Lục Hoài Ân đi đến, đặc biệt nhìn Từ Nhuyễn nói: Cô ở đây giặt quần áo àTừ Nhuyễn ngẩng đầu nhìn cô ta, cùng cô ta chào hỏi: Lục tiểu thư, chào cô.Lục Hoài Ân nhìn thấy cô tự động lùi ra sau một bước kháng cự nhìn cô, ngữ khí sắc bén: Cách xa tôi một chút, cô cả người bẩn thỉu đừng chạm vào tôi, nhưng mà trên người cô, không mặc áo lót àTừ Nhuyễn nghe được lời này cúi đầu nhìn thân thể mình, gái nhà lành cô đỏ mặt.Lúc này Lục Hoài Ân mới nói: Tôi hiểu, cô vẫn mặc áo lót cổ hủ cũ kỹ đúng không Từ Nhuyễn, mẹ cô trước kia, mặc cái này tôi không nói, nhưng nói như thế nào thì chúng ta cũng là người trẻ tuổi, bây giờ cô còn mặc áo lót cổ hủ cũ kỹ này đối với thân thể không tốt, bị đàn ông nhìn thấy sẽ chê cười, cái dạng này của cô xem như là Cũng không có gì cả, cô nhìn người cô mặc quần áo như này, quần áo rộng thùng thình, nhìn không ra cái gì, cô không thấy mặc quần áo như này rất già sao Cô với Quý Trình ở bên nhau nếu tôi không biết, còn tưởng cô là mẹ anh ấy đấy, hôm nay thiếu chút nữa tôi gọi cô là bá mẫu.Từ Nhuyễn nghe giọng điệu kỳ lạ này cũng đã hiểu ra, cái này rõ ràng chính là đả kích cô, cô cúi đầu xuống nhìn quần áo trên người, thật ra quần áo này là đồ nhiều năm trước của cô, dù sao là dân quê nơi nào chú ý nhiều như vậy nếu không rách thì vẫn tiếp tục mặc được, mà dù có rách thì cũng có thể vá lại mặc tiếp.Vẫn là một kiểu dáng thật thà trung thực, nhưng đi vào trong thành lại không như thế, trong thành rất nhiều các cô nương mặc váy eo cao, thời đại này đã có áo ngực, chẳng qua chỉ bán ở cửa hàng bách hoá, rất đắt, ngoại trừ thiên kim nhà giàu, người bình thường ai mở bán chứ.Trong nhà Từ Nhuyễn có em trai, kết hôn lễ hỏi xây nhà, cho nên tiền lương mỗi tháng đều đưa cho gia đình, bản thân không giữ lại nhiều tiền lắm, chút tiền ấy để quản vấn đề lấp đầy cái bụng, chỗ nào còn thừa để quản việc nàyHơn nữa cô bây giờ còn bị đuổi việc, sau này không có tiền đưa về nhà, chỉ sợ bị mẹ cô biết sẽ mắng.Từ Nhuyễn cũng chỉ có thể rộng lòng, biết cô gái này cố ý châm chọc, cho nên không coi trọng lời nói cô ta nói.Buổi chiều hôm sau Quý Trình quay về, sau khi anh về nói muốn đưa Từ Nhuyễn đến cửa hàng bách hoá một chuyến.Từ Nhuyễn cho rằng chẳng qua anh muốn đồ dùng trong nhà, thế nên đi theo anh, kết quả đưa cô đến cửa hàng bán trang phục nữ giới, hơn nữa còn mở miệng nói muốn mua áo lót.Quý Trình nói làm Từ Nhuyễn hoảng sợ.Lời nói này quá mức doạ người, câu nói trong miệng người đàn ông này phát ra không ai có thể tưởng tượng được, ánh mắt kỳ quái nhìn qua đây, Từ Nhuyễn chạy nhanh bịt kín miệng Quý Trình: Anh Trình, anh điên rồi sao Anh nói với mọi người cái này, anh biết áo lót là cái gì khôngQuý Trình không biết, chẳng qua bởi vì hôm qua lúc trở về nghe được những lời nói đó, anh thấy uất ức cho nàng dâu nhỏ của anh, mấy thứ này cũng không mua nổi, cho nên lập tức đưa cô đến đây mua.Nhân viên cửa hàng cầm nội y lại đây, đưa đến trước mặt hai người bọn họ.Quý Trình chưa bao giờ thấy quá thứ đồ này của phụ nữ, dù sao loại đồ riêng tư như này cũng không thể phơi ở bên ngoài, anh không biết thứ này lại có hình dạng này, cái này thật to, áo ngực còn có cúp ngực để nâng đỡ che đậy.Lỗ tai anh đỏ lên, Từ Nhuyễn cũng xấu hổ cực kỳ, rốt cuộc vừa rồi anh nói với mọi người muốn cái này, khả năng đến chính anh cũng không biết cái đó là thứ gì.Sau đó Từ Nhuyễn không còn cách nào khác, chỉ có thể mua hai cái rồi đi về.Cái này rất đắt, một đồng một cái, Quý Trình trả tiền cho cô, mặc dù vậy cũng có chút đau lòng.Nhưng dù Quý Trình mua quần áo cho cô, cô cũng không muốn, quần áo trong cửa hàng bách hóa tổng hợp đều là kiểu này, không được đẹp mắt, cô làm trong xưởng dệt, còn không bằng tự cô làm quần áo đâu.Cô không biết trào lưu hiện tại là gì, nhưng cô là người từng trải qua tương lai, tương lai trào lưu mặc quần áo đẹp như nào, cô tự mình biết.Khi trở về, Quý Trình tâm tâm niệm niệm vừa rồi ở cửa hàng bách hoá nhìn thấy áo lót, lúc trở về đóng cửa lại, gấp không đợi nổi lấy áo lót ra nói với Từ Nhuyễn: Từ Nhuyễn, em mặc vào cho anh nhìn một chút thôi.

View more